NSƯT Hồng Liên: "Tôi sợ yêu rồi"

Không còn trẻ nhưng NSƯT Hồng Liên vẫn giữ được cái vẻ mặn mà. Đọc những bài báo viết về chị, hình như chẳng mấy khi thấy có bài báo nào vui. Năm tháng qua đi mà những nỗi buồn về đời riêng cứ vảng vất trên đôi mắt chị. Chị bảo, số mệnh chị như vậy, chấp nhận thôi. Giờ chỉ cũng chấp nhận sống một mình để lo cho cậu con trai đang đi du học ở Trung Quốc được vẹn tròn. Tất cả ước mơ hy vọng của chị đều đặt ở cậu con trai ấy...
Ước mơ xa xôi của đời nghệ sĩ
Năm 2002, nghệ sĩ Hồng Liên nhận danh hiệu NSƯT. Chị đến với sự nghiệp ca hát từ những ngày còn phục vụ trong quân đội. Nhạc sĩ Thanh Phúc là người đã "phát hiện" ra chị sau khi chị giành được giải A ở một hội diễn văn nghệ với ca khúc Nắng của ông.
Từ năm 1983 đến nay, NSƯT Hồng Liên gắn bó với Đoàn ca nhạc Đài Tiếng nói Việt Nam và đã hai lần đoạt huy chương trong các Hội diễn ca múa nhạc chuyên nghiệp ở Đà Nẵng năm 1985 với bài Hương lúa quê nhà (Phan Huyền Ngọc) và huy chương Bạc Hội diễn ca múa nhạc chuyên nghiệp tại Hà Nội  năm 1990 với bài Tổ quốc tứ bình (Lương Nguyên). Nói tới Hồng Liên, những người thuộc thế hệ chị khó quên được các ca khúc mà chị đã thể hiện rất thành công như" Sợi nhớ sợi thương, Đóng nhanh lúa tốt, Hoa cau vườn trầu...
"Lý lịch trích ngang" của chị dày dặn là vậy nhưng số lượng album của chị mới chỉ có... 2 (1 cuối năm 2003 và 1 cuối năm 2007). Thắc mắc về cái sự ít đó chị nói: "Ngay như đĩa "đi tìm" phát hành vào năm 2007, nếu không có sự giúp đỡ nhiệt tình của Đoàn ca nhạc Đài tiếng nói Việt Nam từ việc thu âm, làm nhạc thì chắc tự tôi cũng không làm được".
Trong lòng chị lúc nào cũng đau đáu mơ ước là được làm một album hình. "Nhiều người cứ động viên tôi làm mà mãi... không có tiền". Bây giờ thế hệ các chị cũng bớt show đi, cát xê thấp đi. Chị chấp nhận "năng nhặt chặt bị", ngoài nguồn thu nhập từ Đài, chị năng nhận show đi hát dù nhỏ hay lớn để kiếm tiền nuôi con, tiền kiếm được cũng chỉ đủ cho những chi trả như vậy thôi chứ không thể tính đến việc làm một album hình. Cũng có lời mời chị đi dạy hát, nhưng chị thấy mình không đủ sức khỏe đành từ chối.
Chị bỗng ngậm ngùi, cái tuổi chị sắp về hưu rồi, lúc này chị thấy hoang mang nhất vì không biết khi về hưu rồi sẽ làm gì. Nỗi lo ấy cứ thường trực trong chị hàng ngày, đi làm còn được tiếp xúc với bạn bè chứ về hưu thì lẻ bóng lại càng lẻ bóng. Chị ước mơ có một chút vốn để mở một shop quần áo trẻ em vằ có thu nhập lại vừa vui vẻ lúc về hưu, nhưng tính đi tính lại, chị thấy không dễ để làm được như vậy bởi giá thuê nhà thì đắt, buôn bán phải có duyên, phải khéo. Nghệ sĩ như chị đâu phải ai cũng có duyên và có tài buôn bán đâu.
Mong ước lớn nhất của chị bây giờ chỉ là được ra thêm vài album nữa, chị có quá nhiều ước mơ và quá nhiều dự định là sẽ làm những gì cho các album về Trường Sơn, album về sông biển... Chị đang nhiều khát khao lắm, khát khao cháy bỏng và thường trực hàng ngày. Vậy nhưng, đôi mắt chị lại ánh lên nỗi buồn: "Khát khao cũng quá xa vời, chẳng biết bao giờ mới thực hiện được, cuộc sống riêng còn nhiều nỗi lo đang đè nặng, chuyện album ấy có khi mong ước chỉ là mong ước"...
Nỗi niềm lẻ bóng
Nhiều người thấy lạ khi một phụ nữ mặn mà như chị giờ lại sống lẻ bóng trong căn nhà tập thể không to, cũng không nhỏ, nhưng với sự đơn côi thì lại qua rộng. Tôi đùa chị: hay chị tìm một ai đó "cặp bồ" đi cho nó... vui, chị lắc đầu: "Cuộc sống của chị đã quá đa truân chuyện tình duyên, giờ thấy mệt rồi, chẳng có mong muốn  gì nữa".
Con trai chị đi du học xa, tận ở bên Trung Quốc, một mình chị trong căn nhà ấy, nhiều khi chị thấy tội cho mình, nhất là những lúc đau ốm. Mẹ chị thì ở xa, hàng xóm thì không phải lúc nào cũng nhờ được. Có những lần, chị kể, nửa đêm gà gáy mà chợt bị cảm, không biết cầu cứu tới ai đành tự lê đi bắt tắc xi đi đến bệnh viện. Những lúc ấy trong lòng ứa nước mắt.
Phút lơ đãng, chị bất chợt nhớ về những năm tháng tuổi trẻ của mình, những năm tháng mà tình yêu đến với chị ngọt ngào thì qua nhanh mà cay đắng thì lại thành vết thương mãi không phai. Chị lấy chồng rồi chia tay, cuộc tình duyên với người thứ 2, thứ 3 cũng chẳng đâu vào đâu. Chị nói, làm nghệ sĩ khổ ở chỗ đó, lận đận tình duyên, muốn sống yên ổn cũng khó khăn.
Chị tâm tình: "Đôi khi tôi cảm thấy sợ yêu, làm phụ nữ thì ai cũng thích yêu, thích được yêu, được tôn thờ, nhưng sau những đổ vỡ tôi sợ yêu rồi", lúc này đây, ở tuổi này, tìm một người thực sự là chồng rất khó cho nên tôi chỉ cố gắng kiếm tiền nuôi con thôi, cứ loanh quanh lo cho con cũng hết thời gian rồi".
Sống lẻ bóng như chị, như người ta sẽ tìm đến những nơi vui vẻ, là nghệ sĩ thì càng cần cái nơi vui vẻ ấy hơn, chị lại khác, đi làm về đến nhà rồi là khó ai kéo chị đâu được nữa. Mặc dù, bước chân về đến nhà là chị luôn phải bật ti vi lên để thấy căn nhà đỡ lạnh, trong nhà có tiếng nói từ ti vi cũng ấm áp hơn một chút, nhưng về nhà rồi bạn bè rủ ra ngoài ăn uống, tụ tập chị đều lắc đầu. "Hình như sống một mình mãi cũng quen" - chị nghĩ vậy - "may còn có con chó với cái ti vi bên cạnh mới đỡ buồn ấy chứ". Rồi chị lại chép miệng: "Tôi đi xem tử vi, người ta bảo tôi sẽ sống đến 80 tuổi, trời ơi, sống nhiều như thế để làm gì cơ chứ? Cuộc đời tôi vui ít, buồn thì nhiều, sống dài như thế để nhìn thấy những nỗi buồn thì...".
Chị bỏ lửng câu nói, lúc này chị cũng có nhiều khao khát, nhiều mong muốn cho sự nghiệp, những cái tuổi của chị cũng khó để mà cố gắng được nhiều hơn nữa. Chị lại nói thêm, buồn cũng chỉ buồn tình duyên long đong thôi chứ nghệ thuật đã cứu chị rất nhiều, đưa chị trở lại thăng bằng, biết chấp nhận và sống yên ổn hơn, bình tâm hơn. Chị vẫn hy vọng là sẽ có ngày rất gần nào đó sẽ "làm được cái gì đó", chị vẫn chờ đợi và biết đâu khán giả sẽ thấy album vol 3 của chị xuất hiện trên sạp đĩa trong một ngày không xa...
  • Theo ĐSGĐ
Tags:

About author

Curabitur at est vel odio aliquam fermentum in vel tortor. Aliquam eget laoreet metus. Quisque auctor dolor fermentum nisi imperdiet vel placerat purus convallis.